"Tiểu Diêm, tôi cam đoan với cậu, một khi có tin tức chính các, tôi sẽ báo với cậu đầu tiên, nhưng tham dự án này, không thể được." "Được, theo ý ngài." Diêm Thập Nhị phủi tay ném tài liệu lên bàn, tức giận rời đi.
Tháng ba chôn súng. Cứ mỗi tháng Ba về, lòng tôi lại chùng xuống, phải nói là buồn đau, cay đắng, ngậm ngùi đến tận cùng tim gan mỗi khi nhìn thấy những hình ảnh đau thương đập vào mắt tại bãi biển Thuận An vào những ngày 25, 26, 27 hay tại bờ biển Đà Nẵng ngày 28, 29
Lương Vinh Thiên đứng lên, vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt cúi đầu cười nhạt, lúc ngẩng lên lại thay bằng vẻ nóng nảy, nắm chặt tay Lương Vinh Thiên đang vỗ vai mình. "Chú Lương, trước đây là tôi không tốt, không tin ông, bắt đầu từ hôm nay, tôi cam đoan sẽ
"Không hiểu sao tôi thấy tôi sẽ không sau khi gần cậu." - anh nói nửa đùa nửa thật. Cảm nhận sự căng thẳng của cậu, anh nắm bàn tay bấu chặt vào áo vest mình kéo đến bụng "Không sao đâu mà!" - lại giọng nói ấm áp truyền cảm đó. Sao mà ấm lòng thế này?
Ngay tối hôm ấy, tôi được biết chiếc máy bay ấy đã chở cố Ðại tướng Ðỗ Cao Trí về miền đất yên lành không bao giờ có tiếng súng trận nữa. Tôi bước ra ngoài lều vải, chòm sao Hiệp sĩ (Orion) đêm nay có cái đầu bị mây đen che khuất, có thanh gươm mờ nhạt, nhấp
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời "Hai mươi ba.""Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp "Vậy cậu có bạn gái chưa?""Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. "Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. "Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi.""Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống chết này. "Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?""Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. Phương Thiếu Tắc kinh ngạc "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. Ngô Song cố nén hoả khí "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" "Còn có..." Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."Hoa Ngũ chen vào "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" Cái lẩu "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."Tiểu Trà "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. ......... Thời gian nghỉ trưa. Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?""Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. "Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng.""Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" Ngô Song "Tớ thấy rành rành."Diêu Thiên Thiêm "Cậu có xông đến hỏi không?"Ngô Song "Chính hắn thừa nhận."Diêu Thiên Thiên "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" Ngô Song "Chính hắn đòi chia tay trước.""Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. "Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc "Cậu mắng hắn?"Ngô Song "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương*" *Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. "Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. "Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước*, tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"*Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" "Tôi có chút việc cần hỏi chị.""Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." "Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói "Cậu nói đi." Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt cướp, người này là cô sao?"Xung quanh bỗng chốc yên lặng. Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời "Là tôi."Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. "Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?""Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." "Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!""Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù chết tôi rồi."Ngô Song có chút ngây ngốc. Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. "Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. Cô nói "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua.""Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."Diêu Thiên Thiên nói "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?""Tổ kế hoạch.""Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn."Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. "Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến.""Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." "Vậy còn không mau đi.""Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. Ngô Song trừng mắt cậu một cái. Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" "Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được.""Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh chết cậu ấy!"
Văn phòng của Ngô Song cách âm rất tốt, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng quát lớn của cô. Cho nên khi Phương Thiếu Tắc đi ra liền bị bộ ba "bát quái tinh*" quây quanh. *Ý chỉ những kẻ nhiều chuyện. Hoa Ngũ vội vàng hỏi "Cậu có sao không? Ngự tỷ không làm gì cậu chứ?""Không sao, tôi vẫn bình thường mà." Phương Thiếu Tắc xoay một vòng, hướng đến mọi người để cho họ nhìn thấy mình tay chân vẫn lành lặn, lông tóc không hề thiếu đi một cọng nào. "Không thể nào, khi nảy Ngự tỷ kêu cậu vào phòng mà ánh mắt như muốn ăn thịt cậu. Cậu xác định mình vẫn ổn, hay là bị doạ đến ngu người rồi?" Tiểu Trà không thể nào tin được, đến sờ trán Phương Thiếu Tắc xong lại sờ trán mình, "Không bị sốt mà.""Thật không có chuyện gì đâu. Chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ." Phương Thiếu Tắc nói. Hoa Ngũ thiếu chút nữa đã không biết hai chữ "vui vẻ" viết như thế nào"Cậu thật sự không nói dối? Ngự tỷ hầm hầm kêu cậu đi vào, lúc sau bình an vô sự mà đi ra. Lại còn nói cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ. Tôi nói này, có phải cậu bị doạ đến choáng váng rồi không?""Thật khờ a, tuổi còn trẻ, đáng thương quá mà." Ba cô gái vây quanh Phương Thiếu Tắc, nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc, vẻ mặt đồng tình. Phương Thiếu Tắc bị vây đến không chịu nổi "Các người tránh ra, tôi nói là sự thật mà. Chúng tôi ở bên nhau không chỉ có nói chuyện vui vẻ. Hơn nữa, tổ trưởng Ngô còn kêu tôi nói với mọi người, sau này đừng gọi chị ấy là tổ trưởng Ngô nữa, gọi là chị Ngô Song đi. ""Hả?!" Ba người ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt luôn xuống sàn nhà. Thật lâu sau, Hoa Ngũ mới lấy lại tinh thần, nói "Cậu khoác lác vừa thôi. Nếu tổ trưởng Ngô thật sự nói như vậy, thì hai chữ "Hoa Ngũ" 1 tôi cho cậu gọi ngược nha."[1] Hoa Ngũ 花五 thường được người miền Nam chỉ con kiến hay một thuật ngữ trong cờ vây. Ngũ hoa mai là một quân cờ bị vây quanh, nhìn vào như một cánh hoa mai, không có điểm nào giao nhau. Cái Lẩu nhịn không được chen vào "Nếu đảo ngược tên của cô lại, chẳng phải gọi là Ngũ Hoa 2 sao? Nghe thú vị đó." [2] Ngũ hoa 五花 hay còn gọi là "Ngũ gia bì", là một loại cây vừa làm cảnh trong phong thủy, vừa dùng làm rau ăn. Ngũ gia bì có nhiều công dụng như đuổi muỗi, an thần, kháng viêm, giảm ho.... Hoa Ngũ liếc cô nàng một cái "Cô bị ngốc không? Nếu không có mười phần chắc chắn, tôi có thể lấy tên mình ra giỡn sao?"Đang nói chuyện, Ngô Song từ trong phòng ôm theo một chồng tài liệu, mặt không biểu cảm mở cửa đi ra. "Chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc thấy cô đầu tiên, liền cười tủm tỉm hướng phía Ngô Song chào hỏi. Ngô Song cũng không nhìn hắn lấy một cái, nói với mọi người "Năm phút sau mở cuộc họp tại phòng họp nhỏ." Dứt lời liền đi ra ngoài. Toàn bộ hoá đá. "Thế nào?" Phương Thiếu Tắc đắc ý, mỉm cười quay về hướng Hoa Ngũ "Tôi không nói bậy chứ, Ngũ Hoa.""Cậu đừng gọi tôi là Ngũ Hoa, tôi là Hoa Ngũ." Hoa Ngũ gào lên. "Đừng phản kháng nữa Ngũ Hoa. Vào họp đi." Cái Lẩu ở một bên vỗ vai an ủi. Từ hôm đó, Hoa Ngũ đã thật sự đổi thành Ngũ Hoa, không thể đổi lại a. ........... Chiều nay nội dung cuộc họp là bàn về một hạng mục mới của công ty. Vì điện thoại nhãn hiệu "Mars" vừa mở rộng thương hiệu, mới cho ra đời dòng điện thoại mx-520, kế hoạch smartphone này là dành cho giới trẻ, cũng hướng đến đối tượng này mà quảng cáo. Trước khi họp, Ngô Song đưa cho mỗi người một bản tư liệu về Mars, đánh giá khách quan về nó. Sau đó mới hỏi đến ý kiến riêng của từng người. Tuy nói ba tổ viên nữ ngày thường miệng hay kêu quát quát, nhưng đầu óc cũng rất nhanh nhạy. Ngũ Hoa đưa ra ý kiến trước tiên, nói "Tôi cảm thấy, nếu đây là sản phẩm hướng tới đối tượng là những người trẻ tuổi, thì nên mời người trẻ tuổi nổi tiếng hiện nay để làm người phát ngôn. Tôi nghĩ hiệu quả đạt được không tệ đâu." Cái Lẩu nói ra suy nghĩ của mình "Tôi đồng ý với suy nghĩ của Ngũ Hoa. Tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên định hướng xem đối tượng trẻ tuổi là những người nào. Mười bảy mười tám tuổi là người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi cũng là người trẻ tuổi. Nhưng mà giữa hai loại đối tượng này có cái nhìn khác nhau, tiêu phí với điều kiện kinh tế cũng khác nhau, không thể đánh đồng."Tiếp theo là Tiểu Trà cùng với Phi Đao, mọi người sôi nổi đưa ra những ý tưởng độc đáo của mình. Ngô Song lẳng lặng mà nghe, không đưa ra ý kiến gì. Đến khi Phi Đao nói xong, phòng họp đột nhiên yên tĩnh. Ngô Song nhìn về phía Phương Thiếu Tắc nãy giờ vẫn luôn nhìn mình "Cậu có ý tưởng gì không?"Phương Thiếu Tắc hình như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra "Tôi có ý kiến với chị." Phòng họp rơi vào yên lặng, trên trán Ngô Song đã nổi đầy gân xanh. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Phương Thiếu Tắc, không biết tiếp theo hắn sẽ nói cái gì này, Phương Thiếu Tắc không nhanh không chậm nói "Chị Ngô Song, tôi muốn nói là, chị có dùng loại điện thoại này không?"Một đám người lúc này lại nhao nhao lên, cả công ty này ai mà chẳng biết, Ngô Song tổ trưởng của tổ kế hoạch a vốn luôn khác người chứ. Đừng nói là cái điện thoại này, hiện tại nếu người cả thành phố có cùng nhau dùng smartphone nhãn hiệu nào thì cô cũng không cần dùng theo đâu. Ngô Song từng nói "Công dụng chính của điện thoại di động là gọi điện và gửi tin nhắn, còn những chức năng khác có khám phá cũng chỉ tốn thời gian.""Không có." Ngô Song lạnh lùng trả lời."Chị không dùng điện thoại này, làm sao mà khai phá mở rộng nó? Cho nên ý tưởng của tôi là, chúng ta nên đổi điện thoại này dùng một tuần, khám phá những chức năng của nó, lại tiến hành khai thác mở rộng nó."Lời này của Phương Thiếu Tắc giống như viên đá ném vào mặt hồ, trên mặt mọi người không dám có biểu hiện gì, nhưng trong lòng tất cả đều tán thành. Mọi người hết liếc nhìn nhau lại nhìn đến Ngô Song xem cô có phản ứng gì không. Ngô Song cầm bút xoay xoay, nhìn đến notebook trước mặt. Thật lâu sau mới hướng tới mọi người, hỏi "Mọi người cảm thấy thế nào?"Ngũ Hoa, Tiểu Trà, Cái Lẩu liếc nhìn nhau, Phi Đao mở miệng nói trước "Tôi đồng ý với ý tưởng này, không tự mình dùng thử, sao có thể làm cho người khác tin tưởng vào lời quảng cáo của mình.""Tôi cũng nghĩ vậy... " Mọi người sôi nổi tán thành. "Được." Ngô Song gật đầu "Từ hôm nay trở đi, tổ chúng ta sẽ dùng thử điện thoại này một tuần. Cuối tuần sẽ mở cuộc họp. Khi đó, tôi mong mọi người sẽ đưa ra bản kế hoạch thật tốt.""Vậy chị Ngô Song thì sao?" Phương Thiếu Tắc truy vấn "Chị cũng dùng điện thoại này chứ?""Tôi không cần phải nói với cậu." Ngô Song nói xong, đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi mất. .............. Buổi tối về đến nhà, bởi vì Phương Thiếu Tắc đề nghị, nên người vĩnh viễn không dùng smartphone như Ngô Song cũng phá lệ, đem đổi di động cũ của mình lấy chiếc mx-520 mới ra, lần đầu tiên sử dụng smartphone. Để chiếc điện thoại trước mặt, mở màn hình lên, trong nháy mắt cô có chút không thích ứng. Loại này thao tác hệ thống như máy tính, tệp phương tiện di động so với máy tính có nhanh hơn một chút, cô chưa từng dùng qua. Mỗi một icon ứng dụng trong đó, cô cẩn thận xem qua, thật giống như lần đầu tiên học dùng máy tính. Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn từ dãy số lạ, làm cô giật mình. "Đã suy nghĩ đến ý kiến của tôi rồi sao?__Phương Thiếu Tắc."Thằng nhóc này, thật đúng là âm hồn bất tán. Ngô Song trực tiếp đem cửa sổ chat đóng lại, tiếp tục nghiên cứu cách dùng đến một phút sao, lại hiện ra một tin nhắn khác, vẫn đến từ dãy số kia. "Cô có dùng Wechat không? Nhắn tin như thế này thật phiền phức."Ngô Song tức giận muốn sôi máu, nhưng vẫn tiếp tục không để ý đến hắn. Ai ngờ cách mấy chục giây sau lại hiện ra một tin nhắn khác. "Sao lại không để ý đến tôi, không thấy được tin nhắn sao?""Phải nghiên cứu smartphone cho tốt, không thể lười biếng.""Tôi phát hiện tôi còn rất nhớ chị.""Nếu không trả lời tôi, tôi sẽ đến nhà chị."Rốt cuộc, Ngô Song làm lơ không nổi nữa, hung hăng gửi lại một tin "Xin cậu đừng quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt của tôi, cảm ơn!"Tin nhắn rốt cuộc cũng ngưng. Một giờ sau, Ngô Song vừa rửa mặt xong định đi ngủ thì tin nhắn đáng chết kia lại tới "Không cần khách sáo."Thiếu chút nữa Ngô Song tức muốn hộc máu, tạm thời còn chưa biết smartphone có chức năng liệt số điện thoại vào danh sách đen, nên trực tiếp tắt máy. Lên giường, ngủ. ....... Buổi tối hôm nay, Ngô Song gặp rất nhiều ác mộng. Cô mơ thấy Phương Thiếu Tắc chạy đến nhà mình, cô giữ chặt khoá cửa, làm bộ như không có trong nhà. Thật vất vả mới nghe thấy tiếng hắn rời đi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ở ban công truyền đến tiếng động thật lớn. Cô nhịn không được ra ngoài xem, nhìn thấy trên không trung có một cái đĩa bay. Phương Thiếu Tắc ở trên đĩa bay đó, giơ tay về phía mình, mỉm cười. -_-!!! Ngô Song bị doạ đến tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy trán. Nhìn đến đồng hồ, đã 5 giờ sáng rồi. Muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, cô rời giường. Vệ sinh xong, thay bộ đồ thể thao chuẩn bị xuống dưới nhà chạy trời còn sớm, trong tiểu khu vắng vẻ, thời điểm Ngô Song chạy ra ngoài cửa tiểu khu đã thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồ thể thao màu lam, đưa lưng về phía cô, cao gầy, hai tay đút túi quần. Bộ dạng lười biếng, đôi chân dài nhàm chán mà di di trên mặt đất, giống như đang đợi người. Ngô Song căn bản không muốn để ý đến người đó, một mạch lướt qua, lại nghe người kia kêu một tiếng "Chị Ngô Song."Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên đất. Phương Thiếu Tắc, lại là hắn!
8 giờ sáng hôm sau, Ngô Song tới công thường, Ngô Song là người đến sớm nhất tổ, nhưng ngày đầu đi làm lại sau khi hết phép, cô phát hiện thế nhưng mình là người đến trễ Hoa, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao.....ngay cả Phương Thiếu Tắc đã chỉnh tề mà ngồi trong văn phòng, thật sự không thể tưởng tượng. Ngô Song thu lại vẻ tò mò, sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào liền thấy Ngũ Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, hỏi "Đĩa bay, có một vấn đề, tôi nghẹn ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi cậu hay không.""Chị hỏi đi." Phương Thiếu Tắc hào phóng đáp lại."Cậu tới công ty cũng đã hơn một tháng phải không? Nhưng chân chính đi làm cũng không đến một nữa, đáng lẽ phải thay đổi người khác, sớm bị sa thải. Vì sao cậu vẫn được ở lại, ngay cả chị Ngô Song đối với cậu làm như không thấy." Ngũ Hoa nói xong, cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại vội vàng bổ sung nói, "Không phải tôi có ý kiến với cậu nha, tôi đơn thuần là tò mò thôi. Chủ tịch tập đoàn chúng ta họ Phương, vừa vặn cậu cũng họ Phương, tôi cùng Tiểu Trà đánh đố, đánh cuộc cậu có phải thân thích của chủ tịch hay không."Từ trước đến nay Ngũ Hoa là người thẳng thắn, nhưng Ngô Song thật không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn đến vậy. Thế nhưng trực tiếp dò hỏi thân phận Phương Thiếu Tắc, hắn sẽ trả lời như thế nào? Là tiếp tục dấu diếm thân phận, hay là thừa nhận tại đây?Ngô Song tò mò đứng đó, đợi xem sự việc phát triển thế văn phòng, biểu tình Phương Thiếu Tắc tức khắc trở nên trầm trọng lên, thở dài, nói "Thật ra tôi nghĩ đã rất cẩn thận không ngờ tới vẫn là bị các người phát hiện......"Tức khắc, toàn bộ văn phòng đều sôi trào, Tiểu Trà đi lại đây liền hỏi "Oa, cậu thật sự là thân thích của chủ tịch sao?" Phương Thiếu Tắc lắc lắc đầu "Đúng là tôi có thể vào công ty là nhờ vào quan hệ, nhưng mà tôi không phải có quan hệ với chủ tịch, thật ra tôi là......""Là cái gì? Là cái gì?" Tất cả mọi người đều đi qua đi hỏi."Thật ra giám đốc Du là chú hai của tôi" Phương Thiếu Tắc trả lời."Vậy là không phải có quan hệ với chủ tịch sao?" Mọi người thất vọng."Sao vậy? Các ngươi sẽ không cho rằng tôi là con trai chủ tịch chứ?" Phương Thiếu Tắc mặt không đổi sắc, tâm không chột dạ Hoa với Tiểu Trà bốn mắt nhìn nhau "Sao có thể a? Cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao!""Thật ra tôi đúng là con trai chủ tịch đó!" Phương Thiếu Tắc nghiêm mặt nói."Ừ, cậu tỉnh mộng đi." Mọi người lập tức phản cùng Ngũ Hoa đi lại, vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc "Người trẻ tuổi, vẫn là mơ mộng viễn vông. Tôi khuyên cậu nên đi làm đúng giờ, làm việc cho tốt, bằng không, dù cậu có là cháu trai Lão Du, chị Ngô Song sẽ chí công vô tư thôi.""Cám ơn chị Ngũ Hoa nhắc nhở, về sau tôi nhất định đi làm đúng giờ, làm việc thật tốt!" Kỹ thuật diễn xuất này, cũng không tồi. Ngô Song đứng ở ngoài cửa, đầu đầy vạch gì mà "cháu trai", cô cũng không dám động chứ. Nhưng mà nghĩ cách điều hắn đến tổ a là sự thật, rồi chuyện xảy tối hôm qua, nói thật, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào với nam nhân kém cô bảy tuổi Song ở trong lòng yên lặng thở dài, lấy lại dũng khí đi vào văn phòng. Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người xông tới."Chị Ngô Song, chị đã đến rồi a, vết thương đỡ rồi sao?""Canh xương hầm hôm qua uống được không? Để em về nhờ mẹ nấu thêm cho chị!""Chị Ngô Song, hai ngày này chị không đi làm, chúng em đã đem đề án kia làm rất tốt, khách hàng rất vừa lòng.".....................Nhiều năm công tác như vậy, đây là lần đầu Ngô Song có cảm giác ấm áp ở công ty, trong lòng cô rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm này, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên đi lòng Ngô Song căng thẳng, lại vô cớ có chút khẩn trương. "Chị Ngô Song, tôi cũng có chút việc, muốn nói riêng với chị." Phương Thiếu Tắc người sôi nổi nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, tò mò hắn là làm sao Song thu hồi ánh mắt, làm bộ trấn định mà nói "Cậu vào đây với tôi."Phương Thiếu Tắc đi theo Ngô Song vào văn phòng cô, vừa vào cửa, hắn liền xoay người đóng cửa lại, còn nhấn khóa từ bên được thanh âm cửa bị khóa, trong lòng Ngô Song lộp bộp một chút, vội vàng xoay người, cảnh giác hỏi "Cậu khóa cửa làm gì?"Phương Thiếu Tắc không trả lời, bước đi đến trước mặt cô, vươn một bàn tay ra phía trước."Chìa khóa." Hắn nói."Chìa khóa gì?""Đương nhiên là chìa khóa nhà chị." Phương Thiếu Tắc hợp tình hợp lý mà nói, "Đã nói, chìa khóa nhà chị cho tôi giữ một tháng. Nhưng tối hôm qua chị đuổi tôi ra ngoài, chìa khóa tôi còn để trên bàn, mau trả tôi!""Cậu đang kể chuyện cười sao? Là chìa khóa nhà của tôi, tôi có đưa cho cậu hay không là chuyện của tôi." "Chị nói chuyện không giữ lời!" Phương Thiếu Tắc nổi Song cũng phát hỏa "Còn nói tôi, cậu thì sao? Chúng ta đã ký ước định, cậu có tuân thủ không?""Uớc định cái gì?""Cậu còn hỏi tôi ước định cái gì? Chính cậu ký tên vào ước định, cậu đã quên rồi sao?"Phương Thiếu Tắc như ở trong mộng mới tỉnh "À, chị nói cái ước định kia à."Thái độ này của hắn, Ngô Song nhìn mà giận sôi máu "Nếu cậu phá hủy ước định của tôi và cậu, vậy ước định của cậu với tôi cũng sẽ hủy bỏ. Từ hôm nay trở đi, nhà tôi không cho cậu bước vào nửa bước!""Tôi phản đối!" Phương Thiếu Tắc nóng nảy, "Ai nói tôi phá hư ước định, chị lấy chứng cứ ra đi."Chứng cứ? Thế nhưng hắn còn muốn chứng cứ?"Cậu không biết xấu hổ!" Ngô Song mắng."Lời nói không thể nói như vậy." Phương Thiếu Tắc phản bác, "Tuy rằng ngày hôm qua là tôi hôn chị, phá hủy ước định của chị với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ rằng chị có thể hủy bỏ ước định của tôi với chị nha. Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, trước đó chị có nói tôi phá hủy ước định liền phải tịch thu ta chìa khóa sao? Giấy trắng mực đen, chị lấy ra đưa tôi xem." Logic của hắn, cũng hay thật."Mặt kệ cậu nói như thế nào, dù sao chìa khóa tôi sẽ không đưa lại cho cậu." Ngô Song quyết định khôn cùng hắn dây dưa nữa. Rốt cuộc với kẻ vô lại thì không cần nói đạo lý."Đưa cho tôi""Không đưa.""Đưa đây!""Không!""Được!" Phương Thiếu Tắc tức muốn hộc máu, "Chị phá huỷ ước định đúng không? Tôi đây cũng phá hủy ước định, tôi đây liền đi nói với mọi người, tôi ở tại nhà chị, tôi còn ngủ chung với chị, ba lần lận!""Được a, cậu còn có thể nói với mọi người, cậu là con trai phương chủ tịch, nên không có ai tin cậu." Ngô Song sẽ không dễ bị uy ђเếק như Thiếu Tắc hơi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói "Nếu có thêm cái này, điện thoại của tôi có không ít ảnh chụp tôi mặc áo ngủ của chị......Này, điện thoại của tôi!"Ngô Song nhanh nhẹn, động tác rất linh hoạt, không chờ hắn nói xong, sớm đã tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn. Nàng hết hồn, tiểu tử này, thế nhưng chụp lén nhiều ảnh của cô như vậy, ăn cơm, ngủ, đọc sách......Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà đem mặt gác lên trên vai cô "Thế nào, tôi chụp ảnh bạn gái chụp tôi đẹp không?"Ngô Song phẫn nộ "Xóa!""Không xóa.""Cậu không xóa, tôi xóa!""Chị xóa cũng vô dụng, tôi đã chuẩn bị trước, có mật mã.""Cậu!" Ngô Song hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra, thật muốn đem hắn từ cửa sổ quăng ra này, điện thoại trên bàn vang lên, cô đi lại nghe máy."Chào Ngô tổ trưởng, bên này có vị khách tới tìm cô, nói là bạn của chị, tên là...... À, anh tên gì?""Tần Nghị.""Tên là Tần Nghị, cho anh ta lên không?"Đại sư huynh, sao bỗng nhiên anh ta đến đây? Ngô Song sửng sốt, sau đó nói "Không cần, nói anh ta chờ trong chốc lát, tôi xuống liền."Dứt lời, cô cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc một cái "Tôi đi xuống một chút, đợi lát nữa lại đến tính sổ cậu!"Phương Thiếu Tắc đút tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn lại cho cô một cái nụ cười thật tươi, cong cong lông mi, con ngươi trong lòng Ngô Song run lên, lại tới nữa, cảm giác đáng ૮ɦếƭ này!
Sự kiện “Sắc ma Thành Tây”, độ hot của việc này còn có chưa giảm, mà công việc của Ngô Song thì không thể đình. Lão Du đã đem chuyện tuyển chọn đại tổ trưởng ra bàn bạc lại. Các tổ bắt đầu âm thầm tranh cao thấp với nhau. Ngô Song là lãnh đạo tổ a, tất nhiên không thể để tụt lại, buộc nhân viên tăng ca không biết ngày đêm. Ngay cả người luôn luôn tan làm đúng giờ là Phương Thiếu Tắc cũng “chăm chỉ” không mà người khác chăm chỉ là vì công việc, còn nguyên nhân chủ yếu Phương Thiếu Tắc chăm chỉ lại vì Ngô Song. Bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, hắn làm không ít. Chỉ là, Ngô Song một chút cũng không thấy cảm kích rộn như vậy không được bao lâu, lại có chuyện xảy nay, Ngũ Hoa đi lấy đồ chuyển phát nhanh, khi trở về vẻ mặt rất hưng phấn, đem về một cái hộp thật lớn, hô to “Đây đây đây, chị Ngô Song có đồ chuyển phát nhanh đây.”Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngừng tay, đi lại chỗ Ngũ Hoa. Ở thời đại toàn dân đều mua hàng online, Ngô Song luôn luôn là một trường hợp đặc biệt, cũng không bao giờ thấy cô mua hàng online, hiện giờ lại phá lệ, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người tò mò. “Đây là cái gì? Rất lớn nha!”“Không nặng đâu, không phải là có người ái mộ chị Ngô Song, muốn tạo sự bất ngờ chứ?”.........Trong khi mọi người đang thảo luận, trùng hợp Ngô Song đi ra pha cà Hoa chạy nhanh đem cái hộp đưa qua “Chị Ngô Song, có người gửi đồ chuyển phát nhanh cho chị.” “Tôi?” Ngô Song cũng có chút kinh ngạc, buông cái ly trong tay, nhận lấy cái hộp.“Chị Ngô Song, chị mua thứ gì sao?”Ngô Song lắc đầu, nhìn hộp đồ trước sau đánh giá một chút. Một cái hộp rất lớn, khối lượng không nặng, đoán không ra là ai gửi.“Chi bằng mở ra xem một chút.” Phương Thiếu Tắc đối với món đồ chuyển phát nhanh này có biểu hiện rất kỳ Song nhìn hắn một cái, bắt đầu hoài nghi có phải tiểu tử này lại tạo cho cô sự bất ngờ gì không?Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc rất vô tội nhìn Ngô mắt dò hỏi không có kết quả, Ngô Song quyết định mở ra xem. Không nghĩ tới, khi mở ra đã dẫn đến một trận hoảng sợ thét chói hộp chuyển phát nhanh là một con 乃úp bê Tây Dương dính đầy máu, tròng mắt đều bị móc xuống, nhìn rất kinh khi được nhận chuyển phát nhanh, ai ngờ lại là trò đùa ác ý. Tuy rằng Ngô Song không có bị dọa cho hoảng sợ, nhưng mày vẫn nhíu lại.“Ai ghê tởm như vậy chứ, chúng ta báo cảnh sát đi!” Bị dọa như vậy, trong lòng Ngũ Hoa với Tiểu Trà đầy căm phẫn. “Không cần thiết.” Ngô Song cản bọn họ lại, “Người ấu trĩ như vậy, không cần bận tâm. Phi Đao, cậu đem vật này ném đi, những người khác tiếp tục làm việc.”“Nhưng mà.....”“Các người muốn không làm nữa sao?” Ngô Song trừng mắt liếc một cái, không còn việc gì trở vào lão đại đã nói như vậy, dù cho mọi người không cam lòng cũng chỉ có thể bỏ qua, từng người trở về chỗ Đao cầm hộp chuyển phát nhanh chuẩn bị đi ném, Phương Thiếu Tắc tiến lên đoạt lại “Tôi rảnh nhất, để tôi đi cho.”“Ném ra xa một chút.” Phi Đao nói.“Tôi mà làm việc, anh cứ yên tâm.” Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm nói xong, xoay người, cả khuôn mặt đều trầm xuống.............Đã xảy ra trò đùa ác ý như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị dọa cho mất mật, nhưng Ngô Song lại giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường tăng ca tới tận như mọi người trong công ty đã về hết, Ngô Song cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Vừa mở cửa đã bị người ngồi xổm ở cửa hù cho hoảng sợ, nhìn kỹ thấy là Phương Thiếu Tắc, đã vậy còn ngủ mất rồi. “Phương Thiếu Tắc.” Ngô Song kêu, hắn không tỉnh, cô dứt khoát dùng chân đá vào người Thiếu Tắc lập tức tỉnh lại, thoán lớn tiếng hỏi “Ai? Ai dám đá tôi?”Ngô Song đầu đầy hắc tuyến “Tôi còn chưa hỏi cậu, ngồi xổm ở đây làm gì?”"Thì ra là chị sao!” Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra, rất tự nhiên tiến đến gần Ngô Song, cười tủm tỉm nói, “Tôi chờ ở chỗ này đương nhiên là vì bảo vệ chị đó!”“Dựa vào cậu?” Ngô Song khinh thường nhìn hắn một cái, cất bước rời đi."Này, chị đừng đi mà, từ từ chờ tôi với!” Phương Thiếu Tắc chạy nhanh đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện, “Chị đừng đi nhanh như vậy, tôi đưa chị trở về, đã trễ thế này để một cô gái về nhà một mình không an toàn.”Ngô Song không để ý đến hắn, cố tình đi Thiếu Tắc vì thế nên vẫn tiếp tục giống mấy bà thím lảm nhảm, ở một bên lầm bầm lầu bầu “Chị cũng đừng cậy mạnh mà ỷ y, rõ ràng có người muốn đe doạ chị. Hôm nay gửi 乃úp bê dính máu, mai không chừng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với chị thì sao. Nhưng mà chị yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để chị bị tổn thương……”Hắn lải nhải như vậy từ trong thang máy đến khi ra ngoài cổng công ty, nghe vậy Ngô Song không thể nhịn được nữa, dừng chân lại, nói “Cậu đưa tôi về nhà, tôi mới càng không an toàn……”Lời còn chưa nói xong, Phương Thiếu Tắc đã đi lên trước, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lập tức đi về phía trước. Ngô Song sợ ngây người, bị hắn kéo đi được vài bước, lúc này mới lấy lại tinh thần, vùng thoát khỏi tay hắn “Phương Thiếu Tắc, cậu làm gì vậy?”“Đưa chị về nhà.” Hắn trả lời tỉnh queo.“Tôi là hỏi cậu dắt…… Dắt tay tôi làm gì?” mặt Ngô Song có chút đỏ Thiếu Tắc sửng sốt một chút “Chị là bạn gái tôi, tôi dắt tay chị không phải rất bình thường sao?"“Ai là bạn gái cậu, cậu không được nói bậy!”“Không phải sao?” Phương Thiếu Tắc hỏi lại.“khi nào tôi đồng ý làm bạn gái cậu, cậu nói cứ như đúng rồi vậy.” Ngô Song tức giận.“Nhưng mà chị đang đeo vòng cổ tôi tặng đó.”Hắn vừa nói xong, mặt Ngô Song càng đỏ hơn, chính cô cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại đeo vòng cổ Phương Thiếu Tắc tặng mình. Nhưng không phải chỉ là một cái vòng cổ thôi sao, lại không thể chứng minh cái gì, đúng không?“Tôi chỉ là tùy tiện đeo thôi, không chứng minh được gì.” Ngô Song mạnh miệng. “Hơn nữa chị còn giúp tôi gội đầu.”“Đó là bởi vì cậu bị thương.”“Đấy, tôi còn vì chị mà bị thương!” Người nào đó chớp thời cơ nói, hai mắt sáng lấp Song đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thật lâu sau nghẹn ra một câu “Vậy tôi cám ơn cậu nha.”“Không cần cảm ơn, chỉ cần chị đồng ý làm bạn gá tôi, vết thương nhỏ này tính là cái gì, có ૮ɦếƭ tôi cũng cam lòng.”Phương Thiếu Tắc nói lời này xong, còn cười tủm tỉm, giống như hạng công tử không đứng đắn. Nhưng mà nhớ tới ngày đó hắn không suy nghĩ gì đã chặn lại con dao kia giúp mình, Ngô Song biết, cậu thanh niên trước mắt này cũng không phải đang nói đã không thể ngăn cản được trái tim đang đập rộn ràng trong lòng иgự¢, sợ chỉ cần hắn thả thính thêm chút nữa, cô sẽ phải buông phải νũ кнí đầu hàng mất.“Đừng nói bậy.” Ngô Song nhanh chóng tránh ánh mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng Phương Thiếu Phương Thiếu Tắc lại không buông tha cô, bước lại gần, truy vấn “Tôi nói những câu đó là thật, chị đồng ý với tôi đi?”“Không đồng ý.”“Tôi vì chị mà bị thương, chị thật sự một chút cũng không cảm động sao?”“Không cảm động.” Ngô Song máy móc trả lời, rất sợ nhiều lời thêm một chữ cũng sẽ bại lộ nội tâm của mình.“Thật sự không cảm động?”“Đừng hỏi, tôi không thích cậu!” Ngô Song đẩy hắn ra, có chút mất khống Thiếu Tắc bị đẩy đến lui về phía sau vài bước, đứng yên, biểu tình từ kinh ngạc trở nên thất vọng, từ thất vọng biến thành nghẹn khuất.“Được, xem như chị lợi hại!” Hắn tới tới lui lui đi vài vòng tại chỗ, dừng lại nói, “Coi như tôi xui xẻo vì chị đỡ một dao, ai kêu tôi thích chị như vậy, là tôi tự mình đa tình, đáng đời tôi, tôi đành chịu!”Ngô Song vẫn đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chung quy hắn vẫn không cam lòng, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý “Không được, sao tôi có thể nhận như vậy, chị cũng không phải bạn gái tôi, dựa vào cái gì tôi phải đỡ một dao này chứ? Chị phải bồi thường cho tôi đi!”“Vậy cậu muốn như thế nào?”Phương Thiếu Tắc nhìn Ngô Song không chớp mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, toàn bộ đều sáng rọi lên “Có! Vậy chị hôn tôi một cái đi, coi như là bồi thường!”Ngô Song sửng sốt, lấy lại tinh thần “Cậu nằm mơ!"Phương Thiếu Tắc vén tay áo lên, nói “Chị nhìn xem, chị nhìn xem, đến bây giờ tôi đã kết vảy đâu, sẹo này chính là tôi phải mang theo cả đời. Về sau tôi cưới vợ, chị nói xem, tôi phải giải thích với người ta như thế nào? Tôi vì chị trả giá lớn như vậy, chị chỉ hôn tôi một cái cũng không chịu, trái tim tôi đau quá mà! Sao mệnh của tôi lại khổ vậy chứ!”Tiểu tử này giở trò rắn không xong, liền đứng bên đường khóc lóc kể lể. Tuy rằng xung quanh không có đông người, nhưng mà hắn nháo lên như vậy, lập tức liền khiến cho mọi người vây xem.“Được rồi, đừng náo loạn.” Ngô Song hạ giọng khuyên bảo."Được cái gì mà được, một chút tôi cũng không được! Vết thương của tôi rất đau, tim tôi càng đau hơn. Chị đã không hôn tôi thì thôi, còn không cho tôi nháo một chút, tôi đến hít thở cũng không thông chị biết không?”Ngô Song không thể nhịn được nữa “Phương Thiếu Tắc, cậu im miệng ngay cho tôi!”“Tôi……” Phương Thiếu Tắc còn muốn Song đi về phía Thiếu Tắc lập tức ngậm miệng, hai mắt trông mong nhìn thẳng Ngô Song “Chị chịu hôn tôi?”Ngô Song tiếp tục bước lại gần hắn.“Đừng đừng đừng, chị để tôi chuẩn bị cái đã.” Phương Thiếu Tắc kích động sửa sang lại quần áo một chút, khom người xuống, nhắm mắt lại, “Đến đây đi, tráng sĩ, không cần quá ôn nhu với tôi đâu!”⊙﹏⊙ Ngô Song đánh một quyền vào bụng Thiếu Tắc thống khổ mà khom lưng ôm bụng, “Chị cũng quá độc ác, không hôn thì thôi, làm gì đánh tôi, tôi……” Nói đến một nửa, hắn ngừng lại, thấy một vật thể quen thuộc lúc ẩn lúc hiện trước mắt cái chìa khóa! Ngô Song giao chìa khóa!“Chị đây là……” Phương Thiếu Tắc đã quên đau, nghi hoặc hỏi.“Bồi thường.”“Bồi thường?”“Bồi thường cho vết thương của cậu.”Hai mắt Phương Thiếu Tắc chợt sáng ngời “Vậy tôi lại có thể đến nhà chị?”Ngô Song không nói chuyện, trực tiếp buông lỏng tay ra, chìa khóa từ trong tay cô rơi xuống. Phương Thiếu Tắc chạy nhanh tiến lên chụp được, nắm trong tay như bảo bối.“Về nhà.” Ngô Song nói xong, xoay người liền rời đi.“Tuân lệnh, nữ vương đại nhân!” Phương Thiếu Tắc tung ta tung tăng đuổi theo một quyền lại cho viên đường, giờ phút này, trong lòng Phương Thiếu Tắc ngọt ra mật, nào còn nhớ rõ vừa rồi là bị cô đánh?Mắt thấy hai người càng đi càng xa, ba người mặc đồ đen, đeo kính đen, đeo khẩu trang kín mít lén lút nhảy ra từ góc Hoa “Tôi đã nói hai người bọn họ có điểm bấy thường mà!”Tiểu Trà “Trách không được tiểu tử này chê anh họ của tôi già!”Cái lẩu “Chúng ta còn đứng đây làm gì? Tôi muốn đi ăn bữa ăn khuya.”“……”
Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu. Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. - *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. - *** Editor nói thêm tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖^^↗ Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.
tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu